Vũng tàu 2014

Vũng tàu 2014

i'm happy

i'm happy

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Ngày 7.7.16 - Những tháng ngày tự do sau khi từ chức ở VG


Hôm nay là sinh nhật mẹ, tôi cũng kịp về nhà sau 3 chuyến đi ngắn ngày để giải toả tâm trạng vừa qua.
Cuối cùng thì tôi cũng phải bỏ cuộc cho những tháng năm gắn bó vui vẻ của mình ở công ty này, nơi mà ko chỉ cho tôi 1 công việc mà còn đem lại cho tôi 1 kí ức, 1 cái gì đó có thể xem như duyên phận. Nếu không vì lý do sức khoẻ, có lẽ tôi chẳng biết bao giờ mình mới rời khỏi đây bởi trong lòng tôi thật sự không muốn đi đâu cả. 
Nhưng rồi tôi cũng nhận ra một điều, cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, và vạn sự trên đời này đều là tuỳ duyên. Tôi biết có thể nhân duyên của tôi ở nơi đây đã cạn, hoặc giả là chuyển sang 1 trạng thái khác. Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy đủ đầy khi rời khỏi đây, vì tôi biết mọi người đều nhớ đến tôi bằng những tình cảm và ấn tượng tốt nhất có thể rồi. Đó là cả 1 sự nỗ lực của tôi trong suốt 2 năm 10 tháng vừa qua. Tôi vui vì những kí ức đã để lại trong lòng mọi người cũng như những kỉ niệm mà VG đã in lên trái tim tôi...
Tôi rời đi bằng 1 trái tim đầy luyến tiếc nhưng một lí trí biết rằng đã đủ đầy rồi đó. Tôi không viết những dòng tâm sự (mà có lẽ mọi người sẽ cho là sến súa) này lên trang cá nhân vào ngày chia tay, cũng như ko viết gì sau đó mà chỉ vọn vẹn 1 câu hẹn gặp lại nếu có duyên thôi, vì tôi thật sự hiểu 1 điều rằng, trong cuộc sống này, nếu thiểu chữ duyên mọi điều đều trở nên vô nghĩa. Vả lại, những tình cảm này trong lòng tôi, có lẽ chẳng có ai, chẳng có 1 ng đồng nghiệp nào có thể hiểu sâu sắc dc, cái mà họ có thể nhìn thấy chỉ là những gì viết ra trên FB mà thôi, nên tôi cũng chẳng viết dài dòng ntn làm gì.
Nhất là trong cái thời buổi này, việc nghỉ làm ở 1 công ty nào đó đối với ngta mà nói cứ như là cơm bữa, có gì đáng để mà kể lể luyến lưu.

Rời VG hẳn sẽ là những ngày hoang mang nhất trong cuộc sống của tôi sau 3 năm vừa qua nếu tôi ko khôn ngoan book ngay vé máy bay cho 3 chuyến đi nghỉ ngơi ngắn ngày vừa rồi sát ngay sau ngày 16.
16 tháng 6 là ngày làm việc cuối cùng của tôi ở công ty. Và sáng 17 tôi lên đường thực hiện chuyến du hí Đà Nẵng cùng đứa bạn thân từ hồi trung học theo đúng nguyện vọng của nhỏ.
Tối 16 chúng tôi đã có 1 bữa tiệc farewell ra trò ở 1 beer club và sau đó lếch qua 1 pub nhỏ ngoài Bùi Viện tới tận 2g30 sáng tôi mới lê  dc tấm thân rũ rượi về nhà với tâm trạng đây luyến tiếc và u ám, chỉ còn biết leo lên nệm chìm vào giấc ngủ mặc cho những suy nghĩ ngỗn ngang đọng lại trong lòng. Ngày hôm ấy, tôi đã thật sự rất mệt, gần như là kiệt sức sau 8 tiếng làm việc và 4 tiếng vui chơi nhảy nhót. Nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức, cho 1 điều gì đó trọn vẹn với những ng bạn đồng nghiệp nhiệt tình của mình.
Sáng ngày 17, tôi ko tin nỗi là khi mở mắt ra, tôi gần như mún khóc thét lên chỉ vì cảm thấy quá cô đơn lạc lõng. Dù chỉ còn 1 tiếng đồng hồ nữa tôi ra sân bay để đi chơi, tôi vẫn cảm thấy hoang mang như thể chẳng biết mình sẽ đi về đâu vào những ngày sắp tới. Tôi gần như chực khóc và cảm thấy nhớ nơi làm việc, nhớ những người khách và đồng nghiệp vô cùng, tôi thấy tủi thân và cô đơn vô hạn...
Nhưng rồi cũng phải đứng lên và khởi đầu 1 ngày mới. Tôi đánh răng và sửa soạn ra sân bay trong tâm trạng khá uể oải, không thể ngờ rằng Đà Nẵng sẽ đón và cho tôi những kỉ niệm khó quên đến như vậy.
Tôi đi cùng cô bạn thân, và dĩ nhiên ở ĐN có sẵn 1 thổ địa đang đợi. Nhưng tôi cũng ko mong chờ gì nhiều ở vị thổ địa này. Vậy mà lại chẳng thể ngờ dc, cuộc đời đúng thật sẽ mang lại cho bạn những điều mà bạn ko bao giờ ngờ tới, bởi vì nếu bạn có thể tiên đoán dc hết thảy thì đã ko còn gọi là cuộc đời nữa rồi. 
Thề là tôi đã có 6 ngày ở ĐN thật trọn vẹn và khó quên bên cạnh cô bạn thân và 2 ông thổ địa. và 1 trong 2 ông thổ địa ấy chính là cái điều mà tôi đã nói ở trên " 1 điều ko ngờ mà cuộc sống mang lại". Tôi chắc hẳn cũng ko thể nào quên cậu ấy, người đã đưa tôi lên đỉnh đèo Hải Vân bằng xe máy ngày hôm ấy và những khoảnh khắc khó diễn đạt thành lời khác trong suốt 6 ngày ấy. Chuyến đi ĐN lần này làm thay đổi cái nhìn của tôi về ĐN trong suốt nhìu năm qua. Và cũng mang lại cho tôi cũng trải nghiệm chưa từng có trong đời như việc dc đứng trên đỉnh đèo Hải Vân để ngắm cảnh bất chấp thời gian, dc tắm suối, 1 con suối trong veo và mát rượi ngay giữa trưa hè nóng nực, dc đi 1 đoạn đường xa tăm tắp nắng chói chang và hai bên ko một bóng người, chỉ toàn cát trắng và xác xơ thân cây chỉ để đến thăm tượng đài Mẹ Thứ....1 Đà Nẵng yên bình và thân thương hơn hẳn đã ghi lại trong tim tôi sau chuyến đi này mất rồi...
Tôi ko biết phải nói ntn về những cảm xúc này, chỉ biết là cứ vui như thế. Và vạn dự tuỳ duyên!
Về Sài Gòn dc 2 ngày thì tôi lại ra sân bay đi thăm Thái Lan, xem thử đất nc làm du lịch giỏi giang này có gì hơn Vietnam mình. Tôi có 5 ngày ở Thái Lan cùng đứa bạn thân thời đại học tới giờ. Chuyến đi khá vui vẻ và thoải mái. Tôi cũng học hỏi và mở mang thêm tầm nhìn. Mặc dù vậy, trong lòng vẫn cảm thấy Việt Nam mình thật đẹp biết bao so với 1 số nc trong khu vực. Xét về khía cạnh thiên nhiên quả thật đối với tôi , Hàn Quốc và Thái Lan ko thể qua nỗi Việt Nam. Chỉ tiếc là những yếu tố khác, chúng ta lại ko thể so sánh với họ.Một nỗi niềm day dứt cho sự phát triển du lịch nước nhà lại dấy lên trong lòng tôi, chẳng biết khi nào nguôi ngoai.

Về Vn dc 2 ngày, sau đấy tôi lại đáp máy bay ra Nha Trang để nghỉ ngơi và trả thù Nha Trang đã cho tôi 1 trận bệnh dập mật suốt 3 ngày trong chuyến đi outing với công ty vào tháng 5 vừa rồi. Tôi quyết tâm càn quét cả thành phố Nha Trang cho bỏ ghét. Tôi cũng lên rừng xuống biển, cũng phơi nắng phơi mưa như vậy trong 4 ngày ở đây. Nhưng quả thật kí ức mà NT để lại trong lòng ko mấy tốt đẹp như Đà Nẵng.

Quả thật là, ấn tượng về 1 nơi nào đó, nếu thiếu yếu tố con người, sẽ trở nên vô vị biết nhường nào...

Vậy là tôi kết thúc chuyến du lịch 3 tuần nghỉ ngơi sau 3 năm dài làm việc ko ngừng nghỉ. Tôi cảm thấy thật sự kiệt sức với những gì đã trải qua và hy vọng mình sẽ sớm lấy lại năng lượng, cho 1 cuộc đua mới. Vì tuổi trẻ cũng sẽ chóng qua thôi, nên phải luôn luôn cố gắng không lùi bước.
Những duyên phận ko thể đến đâu dc, thì đánh gấp lại theo thời gian...Chắc mọi thứ sẽ trôi qua nhẹ nhàng thôi.
07.07.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét