Vũng tàu 2014

Vũng tàu 2014

i'm happy

i'm happy

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Buồn vu vơ

Ohm ohm.....
Blogspot là một nơi trút buồn có vẻ khá thoải mái của mình.Vì ở đây mình gần như ko có bạn bè nào cả, trừ Thủy NGọc.Nhưng Thủy Ngọc thì cũng ko liên quan dính dáng gì tới ~ rắc rối của mình, hề hề. Ko sao cả....
Gần đây mình đã nghỉ làm, lại đang nghỉ hè, vậy mà tâm trạng rất ư là không thoải mái ....
Cũng có ~ lúc thoải mái, ví dụ như lúc mình phải trông 2 đứa cháu cùng 1 lúc cho 2 bà chị đi tí tởn. hic. 2 đứa cháu của mình xinh thì có xinh thật đấy, mà sao nó ăn giống gì nó quậy mà nó phá khủng khiếp, mệt óc với nó! haizzz.Nhưng, dẫu sao, ánh nhìn ngây thơ của 2 đứa chúng nó, làm trái tim mình ấm áp hẳn ra, nụ cười của mình cũng thật hẳn ra, ko 1 chút ....nhân tạo!
....
Bạn bè ngày càng nhiều, rất nhiều, nhưng.....mà.....
haizzzz
Mới vài ngày trước shock vụ ông Long, aiya!
À mà thật ra ko phải shock mà là bất ngờ thôi....1 vài chuyện làm mình thấy bất ngờ....
.....
Rồi 1 vài chuyện của riêng cá nhân mình, những cái mình cho là hoản hảo và đẹp lung linh từ lúc ban sơ, hình như bây giờ ko còn nữa....Mọi thứ hình như bị 1 cái gọi là "khoảng cách" xóa mờ dần!
Trong mắt mình chưa từng có thứ gì bị mờ đi, xấu đi, nhạt dần đi cả....Còn bây giờ bắt đầu có ~ điều như trên xảy ra....làm cho mình thấy...ngỡ ngàng! éc......
Con người thì cái gì cũng nói dc cả!
Nhưng hình như ko cần nghe ~ gì ng` ta nói, chỉ cần nhìn ~ gì ng` ta làm , là đủ hiểu mình ở vị trí nào trong lòng ng` ta rồi. Những hành động có vẻ như sẽ nói lên tất cả, hơn là ~ lời nói! ......~ lời giải thix, mình chỉ nghe, và để đó thôi....Mình biết con ng` đôi khi khó xử và ko bao giờ dám nói thẳng ~ cảm xúc QUÁ THẬT ra cả, có lẽ họ sợ làm ng` đối diện shock và tổn thương hay sao đó ....
Tóm lại, thời gian sẽ giúp đỡ tất cả chúng ta, ha!^^
Đơn giản là, thời gian mang lại kỉ niệm, thì nó cũng có thể thổi tất cả ~ kỉ niệm đó vào quá khứ , mặc cho ai gào thét mún níu giữ .....
.......................
31/08/2010

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Tình yêu lùi lại với biển...

Ngày hôm qua
Mưa hát
Anh yêu em
Gió xôn xao
Biển rì rào
Em yêu anh
Nắng đưa hương biển về bên em
Từng hạt cát qua kẽ tay , rơi xuống
Sóng biển rì rào phía đại dương xanh thẳm
Màu mắt anh trong như màu trời.
Ngày hôm nay
Mưa bay bay
Mây lơ lửng
Nắng yêu thương

Biển vẫn nhớ
Gió vẫn chờ
Em vẫn yêu
Cuộc sống vẫn mãi trôi
Những ngọn núi khẽ ôm em lặng lẽ
Ghé chào em những khi chiều về
Mặt trời cũng thay anh, chào em buổi sáng
Thời gian đẩy anh lùi vào kí ức xanh thẳm
Lùi vào kí ức từng lời hát trong em

Mưa bay bay
Gió ca hát
Sương gió phai mờ tình yêu người chiến sĩ và em?

10-08-2010
Trâm!










Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

về với hiện thực

10 ngày!
10 ngày trôi qua giống hệt như 1 bức tranh....
Giống như một giấc mơ , mà bây giờ mình ko hề muốn tỉnh giấc....
Chỉ dc có 10 ngày!
mình cũng tự cho phép mình chỉ dc có 10 ngày đó thôi....ko thể hơn dc, hề hề!
......sẽ gặp lại mà, lo gì .
"tình yêu vô hình" sẽ ở đây mãi...............mãi!

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Thói quen xấu..

Hình như cái thói quen xấu nhất của con người nói chung, và của mình nói riêng: là hay tự quan trọng hóa bản thân mình lên thì phải.Hôm nay đã có 1 người nói với mình như vậy, nói mình LÀ NGƯỜI NHƯ VẬY đấy!
Lúc đó thì mình cố gắng cãi để chứng minh mình ko phải như vậy.
Nhưng thực ra thì hình như mình rất rất giống 1 người như vậy, hay chính xác là 1 người như vậy: hay quan trọng hóa bản thân !
Mình nghĩ rằng mình là ai chứ?!
Mình có đi, thì cũng ko có tác dụng gì, ko ảnh hưởng gì đến ai, có đi 40 ngày thì cũng vậy !
......
Việc từ bỏ 1 thói quen thật sự không dễ
Việc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để từ bỏ 1 người mình rất yêu quý cũng thật ko dễ
Mình ko làm vậy vì ai
Chỉ đơn giản vì mình
Mình biết mình ko phải 1 người có tấm lòng bao dung, dễ tha thứ và bõ qua những lỗi lầm
Nên mình phải như vậy
.....
Đau lòng
ko chịu nỗi
đau cả tim , gan, phổi, cả xương sống cũng đau
Phải im lặng và làm lơ với tất cả những cảm xúc của mình.
Mình đâu có thấy, đâu có thấy, đâu có thấy dc ............
Trời ơi, tôi muốn hét lên rằng tôi rất ghét bạn , tôi muốn nói ra những gì tôi nghĩ, tôi muốn ôm lấy bạn và tôi muốn ....tát bạn mấy cái cho đỡ tức!
...............
Ôi, khủng khiếp quá!
...........Tôi lái con tàu, đưa chính mình ra khỏi đại dương đen nghịt này......
"40 ngày không yêu"

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

năm mới năm me!

Thế là hết tết!
khỏi có ngủ nướng, khỏi có lì xì, khỏi có ăn bánh mứt liên tù tì...haizzzzzzzzzz
ngày mai là ngày 23/02 rồi?! mình phải làm gì , làm gì đây????!!!!mình bị ốm , mình đâu có thể nào ngồi dậy chạy ra nắng đứng đợi như thế dc!!!!ui ui ui, 23/02...............Chưa có thời gian đi mua quà nữa.á ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

tôi yêu quý họ như thế!

Có nhiều người bước ra bước vào những quán rượu, những quán ăn khuya, những ngõ ngách, những con hẻm nhỏ….mỗi ngày tôi đi làm về, và tôi nhìn thấy . Thời buổi này, chắc là bạn bè , đồng nghiệp, còn quan trọng hơn vợ con thì phải. Họ thích ngồi với ~ người bạn và những chai bia, ở 1 quán ăn nào đó, hơn là về nhà sớm với vợ con, với gia đình.Họ thích chia sẻ với ~ ng` bạn, với đồng nghiệp hơn là vợ mình( hoặc bạn gái mình).Vì , đơn giản thôi, họ cho rằng( cũng có thể họ đúng ) chỉ có ~ ng` đồng nghiệp của họ mới hiểu dc ~ lo toan của họ mà thôi.Nên tôi thấy là việc lấy vợ không còn cần thiết nữa (và ngược lại)….Tôi sợ và cũng rất ghét những cảnh rượu chè, say xỉn như thế. NHiều khi chỉ vì 1 lý do nhỏ nhặt như vậy mà tôi đâm ra ác cảm với 1 số ng` mà tôi từng rất yêu mến. Tôi cũng ghét cái bệnh” lý tưởng hóa mọi việc” của mình ghê lắm, nhưng rất tiếc là tôi không bỏ dc …Họ thường có lý do là buồn việc gì đó, chán việc gì đó hoặc ăn mừng dịp gì đó.Nhưng tôi nghĩ tất cả chỉ là ngụy biện thôi. Vì với tôi, tôi chẳng thấy có gì buồn tới mức độ đó. Ko phải anh “Sky” nói là cuộc sống này đầy màu sắc hạnh phúc đó sao???! ……………
1 người thầy cũ thời PT của tôi, đã từng nói với tôi rằng: “ mọi người trên thế giới này không phải ai cũng giống em, và họ càng không thể sống theo lối suy nghĩ của em.Em phải bỏ ngay cái tính “lý tưởng hóa mọi việc” đi, nếu không…..” bla bla bla .
Tôi cũng biết vậy, tôi ích kỉ và ….”tự tin” 1 cách vô lý!Nhưng sự thật là tôi không sao hòa hợp được với họ, dù tôi rất yêu quý họ.
NHững thú vui của họ, những câu chuyện họ nói với nhau, những quán ăn, những món ăn mà họ thích , KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG THỨ TÔI CÓ THỂ THÍCH, hôm nay , ngày mai và mãi mãi.!NHững lúc đi cùng họ , tôi cảm thấy mình lạc lõng, tôi có cảm giác mình không phải là mình.
Nhưng mà, dĩ nhiên, họ đâu có thể nào thay đổi vì tôi được!^0^.Nên tôi phải chịu thôi….hì hì
Tôi cũng nghĩ là họ cũng sẽ không thích tôi, không cảm thấy hợp với tôi, vì tôi nhỏ tuổi quá, vì suy nghĩ của tôi không dc như họ, chơi với tôi họ chỉ nghe toàn những câu chuyện trời ơi đất hỡi của tôi, những trò vớ vẩn của tôi mà thôi.À, mà có khi họ cũng chẳng thích tôi, nhưng nói chuyện với tôi vì lịch sự thôi.
Tôi bắt đầu thấy mình lạc lõng giữa quá nhiều người, quá nhiều chuyện rắc rối, gây gỗ, buồn phiền…tại nơi mà tôi vốn rất thích-nơi làm việc của mình.(cũng may mà còn có Quỳnh iu^^).Tại sao con ng` ta không thể yêu thương nhau hơn một chút xí nhỉ?
Nhưng, dù gì đi nữa, tôi yêu quý họ hơn bất kì thứ gì, ý tôi là, họ cũng quý như những người bạn khác của tôi.NHững người bạn thời tiểu học tô vẽ cho tuổi thơ của tôi một màu hồng rực rỡ như thế nào, thì họ, những” đồng nghiệp” của tôi, là ~ người đã dạy cho tôi thêm nhiều thứ mà trước đó tôi ko hiểu, và , đã cho tôi biết màu xám xịt của cái thế giới này là ntn.Bởi vậy nên tôi yêu quý họ……và dù có ko hợp ntn, họ vẫn là ~ người đồng nghiệp đầu tiên trong cuộc đời tôi……………………..

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

trường tui xưa....


Như một thói quen khó bỏ, tui thích nhất gửi xe ở trường cấp 2 của mình.

Đi đâu cũng vậy, ko phải chỉ có đi học.

Hôm nay tui đi chợ Bà Chiểu, thật là may mắn, hnay trường tui mở cổng nhận giữ xe, hạnh phúc quá xá!

Lọ mọ chạy xe vào trường.

Trong lòng tui cứ muốn hế lô trường một câu, "2! Tao về thăm mày nè, trường iu" .Nhưng giờ tui không còn chạy xe đạp nữa, mà đi xe "nổ" kia.

Làm tui tự thấy chán mình quá.!

Nhớ cái ngày mà sáng nào, tui cũng chạy xe như...ăn cướp để kịp giờ học í, vui gì đâu!6g45 đóng cổng, mà tui toàn dậy lúc 6g35...wow!tui còn thấy nể mình nữa là....hoho

Mà còn có ng` đi trễ như tui vậy đó, đâu phải mình tui.

SÁng nào tui chả chạm mặt cái "xe đạp tím" đó ngay cổng trường.Cậu ta luôn trong tình trạng rất bình thản, mặc dù mặt mũi vẫn còn ngái ngủ, thiệt là ngơ ngác không ai đỡ nỗi!

trường tui dạo này yêu thiên nhiên lắm , trên hành lang treo đầy các giỏ hoa xanh xanh, nhìn mà ghen tị.hứ, sao cái hồi tui còn học, trường tui ko dc như thế?!.....lãng mạn tí, green green tí, có phải con ng` ta đỡ căng thẳng hơn ko?!haizzzz

Căn tin bi giờ cũng hoành tráng hơn.Trường lại còn trang bị rổ cho đội tuyển bóng rổ!Sao xưa kia không có cho tụi tui chơi ?!

W.C nữ bi giờ rộng, đẹp gấp 100 lần thời của tui.Giận dễ sợ...

Và rồi tui cũng tự hiểu :thế hệ sau bao giờ cũng sung sướng hơn thế hệ trước cả, kể cả tụi tui, vẫn sướng hơn thời anh chị tụi tui!Vậy là huề............!( dù tui vẫn cứ ganh tị)^0^